Cherreads

Tận Thế: Tàn Niệm Hữu Tình

ngiaufl
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
77
Views
Synopsis
Minh Triết, 17 tuổi, chứng kiến tận thế zombie cướp đi gia đình, bỏ lại cậu một mình giữa thế giới đẫm máu và hoang tàn. Nhưng thay vì khuất phục, cậu đã tìm thấy những người bạn đồng hành kiên cường, cùng nhau đối đầu với không chỉ những con quái vật mà còn là những kẻ phản bội sẵn sàng bán đứng nhau để sống sót. Qua mỗi trận chiến, Minh Triết trở nên mạnh mẽ hơn, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng khi tưởng chừng mọi thứ đã lắng xuống, cậu phát hiện ra sự thật khủng khiếp: tận thế không phải là tai nạn ngẫu nhiên mà là một âm mưu tàn ác được dàn dựng từ lâu. Những thế lực bí ẩn đang điều khiển mọi thứ từ bóng tối, và Minh Triết, giờ đây không chỉ phải chiến đấu với zombie, mà còn với kẻ thù vô hình này. Một bí mật chôn giấu về ngày tận thế, một quyết định sống còn đẩy Minh Triết vào một cuộc chiến sinh tử, nơi tất cả những gì cậu đã xây dựng có thể bị xóa bỏ chỉ trong một khoảnh khắc. Liệu cậu sẽ phá vỡ âm mưu này và cứu lấy thế giới, hay sẽ bị cuốn vào chính cái bẫy mà kẻ thù đã giăng sẵn? Cuộc sống của Minh Triết giờ đây không còn là những gì cậu từng nghĩ...
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Khởi Đầu Ác Mộng

"Không còi báo động, không lời cảnh báo. Chỉ một tiếng hét xé toạc lớp học — và máu. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được thế giới lại sụp đổ theo cách như vậy."

Vẫn là tiếng giảng đều đều của thầy giáo, vẫn là tiếng gió lùa nhẹ qua cửa sổ, và vẫn là những ánh mắt ngáp ngắn ngáp dài sau tiết kiểm tra đầu tuần.

Ở bàn cuối lớp, Minh Triết ngồi thẫn thờ, cằm tựa lên cánh tay. Cậu nhìn ra bầu trời trong xanh phía ngoài cửa sổ, lòng chợt ước ao một điều thật đơn giản:

"Ước gì được về sớm…"

Cậu không ghét trường, cũng chẳng ghét ai trong lớp, nhưng giữa những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này và những tiết học không hồi kết, Minh Triết lúc nào cũng cảm thấy lạc lõng.

Cậu vốn không có mơ ước gì lớn lao. Chỉ mong có một cuộc sống bình thường, đủ ăn, đủ sống, và... có một mái nhà thật sự.

Cậu là trẻ mồ côi, lớn lên trong trại trẻ ở Cần Thơ, cậu được gia đình hiện tại nhận nuôi rồi theo họ chuyển xuống vùng quê Cà Mau này sinh sống. Và dù đã theo gia đình mới chuyển đến đây được năm năm, cậu vẫn chưa quen được với cảm giác "thuộc về" một nơi nào.

—-

Đang ngẫm nghĩ về cuộc sống thì bỗng nhiên, từ bên ngoài vang lên một tiếng hét thất thanh phá tan bầu không khí yên tĩnh, khiến tất cả không khỏi giật mình.

Một học sinh ngồi gần cửa sổ lên tiếng:

— Hình như tiếng đó phát ra từ tầng dưới. Không biết có chuyện gì mà ồn ào thế?

— Đúng vậy, làm tớ giật cả mình... — Một bạn khác phụ họa.

Tiếng hét mỗi lúc một rõ hơn, dồn dập, mang theo nỗi hoảng sợ cùng những tiếng kêu cứu vang vọng. Cả lớp bắt đầu xôn xao.

Thầy giáo liền cất giọng trấn an:

— Cả lớp trật tự! Để thầy ra xem có chuyện gì!

Vừa nói, thầy vừa bước ra hành lang. Lớp học đang ở tầng hai của trường. Khi thầy vừa nhìn xuống dưới sân, cảnh tượng trước mắt khiến ông chết lặng.

— Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Dưới sân trường, học sinh nháo nhào chạy tán loạn. Một số người hoảng loạn hét lên cầu cứu. Nhưng đáng sợ hơn cả là một vài học sinh trên người bê bết máu, đang điên cuồng tấn công người khác. Bọn họ cắn xé, giằng giật như thú dữ, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ đồng phục trắng học sinh.

Những người vừa bị cắn không lâu sau lại bật dậy trong trạng thái kỳ quái. Thân thể họ vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu như máu, rồi cũng nhào tới tấn công những người còn lại. Chẳng bao lâu, sân trường chỉ còn lại những bóng người máu me đầy mình, đi đứng lảo đảo như xác sống. Cả giáo viên lẫn học sinh đều không thoát khỏi.

Khi thầy Trần còn đang bàng hoàng, sau lưng ông, nhiều học sinh đã đứng tụ tập, mặt mày tái mét. Một cậu học sinh run rẩy thốt lên:

— Đ-đó là... là Zombie!

Câu nói như một nhát dao xé tan bầu không khí sững sờ. Tất cả im lặng rồi bỗng chốc vỡ òa trong sợ hãi. Các lớp khác cũng nghe thấy, học sinh ùa ra hành lang. Âm thanh huyên náo khiến đám Zombie dưới sân lập tức chú ý. Chúng gào rú rồi kéo nhau chạy lên tầng.

— Ch-chúng ta... phải làm sao bây giờ? — Một bạn nữ lớp bên run rẩy ngã khuỵu xuống sàn.

— Mọi người! Mau chạy vào lớp, khóa cửa lại! — Giọng nói cứng rắn của lớp trưởng Vũ Thiên vang lên.

Như được thức tỉnh, học sinh các lớp hoảng hốt chen nhau chạy vào phòng. Tiếng cửa đóng sập, then cài gấp gáp khắp nơi. Vũ Thiên chỉ tay:

— Cửa sổ! Trịnh Hoàng, đóng hết cửa sổ lại!

Trịnh Hoàng tuy hoang mang nhưng cũng vội vàng khóa chặt từng ô cửa. Cả lớp im phăng phắc, không ai dám lên tiếng. Bên ngoài vẫn là tiếng la hét và kêu cứu tuyệt vọng.

Rồi một giọng nữ nức nở vang lên, kèm theo tiếng đập cửa dồn dập:

— MỞ CỬA! Làm ơn, mở cửa ra...

— Tớ biết các cậu đang ở trong đó... Làm ơn, cứu tớ...!

Giọng cô gái mỗi lúc một gấp gáp, đau đớn đến mức làm người nghe nhói lòng.

— Làm ơn... tớ không muốn chết. Tớ không muốn trở thành... chúng...

Cả lớp sững sờ. Họ lặng im. Không ai dám mở cửa. Nếu lũ Zombie đang ở ngay phía sau cô thì sao? Ai dám đánh đổi mạng sống cả lớp để cứu một người?

Minh Triết ngồi bất động. Đầu óc cậu quay cuồng. Zombie thật sự tồn tại sao? Đây là tình huống quái quỷ gì? Nhưng... cậu không thể để người ta chết như thế được. Cô ấy là bạn học mà.

Cậu run rẩy đứng dậy, từng bước tiến đến cửa. Cả lớp sững sờ nhìn theo. Cậu giơ tay định mở khóa thì bất ngờ, một bạn học lao đến hất tay cậu ra, đẩy cậu ngã ngồi về sau.

— Minh Triết! Cậu điên rồi à?! Cậu có biết mình đang làm gì không?

Minh Triết ngồi dậy, lắp bắp:

— Tôi... mở cửa... cứu cậu ấy...

Thế Hào, gầm lên:

— Mở cửa? Cậu muốn mở cửa để tất cả chúng ta chết à?!

— Nhưng... cô ấy... — Triết chưa kịp nói hết thì tiếng hét bên ngoài lại vang lên thảm thiết.

— Làm ơn... cứu tớ với... hức... AAAaaaa...

Ngay khoảnh khắc ấy, lũ Zombie ập đến. Chúng lao vào, cắn xé cô gái tội nghiệp. Nước mắt cô chảy dài, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Minh Triết chết lặng. Mắt cậu mở to, không tin nổi những gì vừa chứng kiến.

— Cậu... chính cậu đã hại chết cô ấy... Cậu là đồ sát nhân...!

Cả lớp vẫn im lặng.

Thế Hào thở dài, giọng trầm hẳn xuống:

— Tôi hiểu cậu nghĩ gì... nhưng chúng ta không thể đánh đổi mạng sống của cả lớp chỉ để cứu một người.

Một bạn nữ khác cũng lên tiếng:

— Tôi đồng ý với Thế Hào. Dù đau lòng, nhưng... đó là sự thật.

Không ai nói gì nữa. Không khí trong lớp đặc quánh như bị đông cứng.

Minh Triết siết chặt tay. Cậu biết họ nói đúng, nhưng trong lòng vẫn thấy day dứt. Họ... có phải đã quá nhẫn tâm không?

Một bàn tay vươn tới trước mặt cậu.

– "Cậu định ngồi đó đến bao giờ?" – Vũ Thiên cúi người, mỉm cười nhẹ nhàng, tay đưa về phía Minh Triết.

Triết vẫn còn ngồi bệt dưới sàn, tâm trí rối loạn sau tất cả những gì vừa chứng kiến. Cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh đến lạ lùng của Vũ Thiên. Trong khi cả lớp đang chìm trong hoảng loạn, cậu ta lại vẫn giữ được nụ cười.

Minh Triết nắm lấy tay bạn, để mình được kéo dậy.

Không khí trong lớp đặc quánh đến ngột ngạt. Không ai nói gì, chỉ có tiếng thở nặng nề của từng người vang lên rõ rệt. Một số vẫn còn run rẩy, nép sát vào tường, mắt dán chặt vào cánh cửa lớp như thể sợ nó bật mở bất cứ lúc nào.

Thầy Trần lên tiếng, giọng khàn hẳn đi:

– "Trước hết, các em cứ bình tĩnh ngồi xuống. Lúc này... chúng ta càng cần phải đoàn kết."

– "Thầy cũng… thầy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia nữa."

Không ai trách thầy vì sự bất lực ấy. Ngay cả Tổng thống cũng chưa chắc nghĩ ra được cách gì, huống hồ là một giáo viên bình thường.

– "Khoan đã!" – một bạn nam bỗng bật dậy, mắt sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì.

– "Gọi cảnh sát đi! Chúng ta… chúng ta còn điện thoại mà, gọi cứu hộ, gọi quân đội, ai cũng được!"

Lớp học lập tức xôn xao. Trong khoảnh khắc, như có tia sáng cuối đường hầm bỗng vụt lóe.

– "Đúng rồi! Mạng vẫn còn mà đúng không?!"

– "Nhanh lên, gọi số 113!"

Tiếng lạch cạch vang lên khắp phòng khi ai nấy đều cuống cuồng lôi điện thoại ra. Có người tay run đến mức đánh rơi máy, phải cúi xuống nhặt. Một vài người đã bật khóc vì xúc động, như thể hy vọng vừa quay lại sau cơn ác mộng.

Minh Triết cũng lập tức mở điện thoại, bấm số gọi khẩn cấp.

Nhưng…

– "Khoan… sao không gọi được?" – một giọng lo lắng cất lên.

– "Mạng… mất rồi. Không có sóng!"

– "Không… đừng giỡn mà…!" – một bạn nữ nức nở – "Mạng đâu?! Điện thoại mình… không có gì hết!"

Bầu không khí vốn vừa được thắp lại chút hy vọng, lập tức vụn vỡ. Mỗi người một biểu cảm: ngơ ngác, hoảng sợ, tuyệt vọng. Có người đập mạnh vào điện thoại, có người sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.

– "Không có kết nối… không có gì cả…"

– "Tại sao? Tại sao lại mất hết rồi?!"

Minh Triết nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình. Biểu tượng không dịch vụ lặng lẽ nhấp nháy. Không cuộc gọi nào thực hiện được, không có bất kỳ tin tức gì. Cứ như thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt hoàn toàn.

– "Chắc… chắc hệ thống bị quá tải rồi đúng không?!"

– "Hay là… là thành phố đang bị chiếm rồi?!"

Một bạn hét lên:

– "Chúng ta bị bỏ rơi rồi đúng không?! Không ai tới cứu chúng ta hết!!"

Tiếng khóc vỡ òa. Những gương mặt mới hôm qua còn cười nói giờ đây tái mét, đầy nước mắt. Có bạn run lẩy bẩy ôm lấy bạn bên cạnh, có người chỉ biết ngồi thẫn thờ, miệng không ngừng lặp lại: "Không thể nào… không thể nào…"

Minh Triết siết chặt điện thoại, móng tay in hằn lên da tay. Đầu cậu ong lên, tim đập mạnh như muốn nổ tung. Trong lòng chỉ còn một ý nghĩ rõ ràng: Không có ai đến cứu cả. Nếu muốn sống… phải tự cứu mình.

Một lúc sau, từ hàng ghế phía giữa, Triệu Vy bất ngờ đứng lên, phá tan bầu không khí tuyệt vọng đầy ngột ngạt.

– "Tôi… trước đây có tìm hiểu một chút về zombie. Nếu mọi người muốn nghe, tôi có thể nói."

Cả lớp ngạc nhiên. Bình thường Triệu Vy ít nói, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần. Không ai ngờ trong lúc này lại là cô lên tiếng đầu tiên.

Cô nói chậm rãi:

– "Zombie thường lây lan qua máu. Những người bị cắn… sau một thời gian ngắn sẽ chết, rồi biến đổi. Không có thuốc chữa. Không thể quay lại làm người."

Một học sinh nam bật dậy:

– "Vậy chúng ta phải làm sao? Không thể ở mãi đây được!"

– "Đúng rồi, trời sắp tối rồi… Không biết gia đình tôi có sao không…"

Tiếng bàn tán bắt đầu dâng lên. Minh Triết ngồi yên, nhưng lòng cũng cuộn trào bất an. Em gái cậu – bé con mới 9 tuổi, còn đang học ở một trường khác trong thành phố. Cậu không biết con bé có an toàn không. Cha mẹ nuôi của cậu nữa, họ đang ở đâu? Có biết chuyện gì đang xảy ra không?

Ngay khi lớp bắt đầu rối lên, lớp trưởng Vũ Thiên đứng dậy, giọng dứt khoát:

– "Mọi người im lặng. Ở đây không có thức ăn hay nước uống. Chúng ta không thể trốn mãi trong lớp. Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây."

Một người phản đối:

– "Bên ngoài đầy zombie! Đi ra khác nào tự sát!"

– "Ở lại đây thì sống được bao lâu?" – Thiên hỏi ngược lại.

Giữa lúc mọi người còn đang tranh cãi, một giọng cười khinh khỉnh vang lên:

– "Giải thích với họ làm gì, lớp trưởng? Toàn lũ nhát chết."

Người vừa lên tiếng là Thế Hào. Cậu ta nổi tiếng cá biệt, từng đánh nhau vài lần bị đình chỉ. Ánh mắt mọi người lập tức chuyển sang thù địch.

– "Cái gì? Nhìn cái gì? Tôi nói sai à?" – Hào bật lại.

– "Dù gì cũng không thể bỏ mặc nhau. Chúng ta là bạn học." – Minh Triết bất ngờ lên tiếng.

Thế Hào nhìn cậu đầy khó hiểu rồi nhếch mép:

– "Cậu tốt như thế thì tự đi mà bảo vệ bọn họ. Tôi không rảnh."

– "Đủ rồi!" – Lớp trưởng quát lên. – "Chúng ta cần nghỉ ngơi. Ngày mai, nếu tình hình cho phép, sẽ rời khỏi đây."

Thầy Trần cũng gật đầu đồng tình. Vũ Thiên thì nhẹ giọng trấn an:

– "Thầy nên nghỉ một chút. Mai còn phải đi cùng bọn em nữa."

Không ai nói gì thêm. Mỗi người chọn một chỗ – trên bàn, dưới sàn, dựa vào tường – cố gắng chợp mắt. Minh Triết tìm một góc trống, ngồi xuống, lưng tựa vào tường. Cậu đã quá mệt.

Dù nhắm mắt, đầu cậu vẫn đau đáu nghĩ về em gái, về cha mẹ. Cậu không thể ở yên. Ngày mai, dù có ra sao, cũng phải tìm đường rời khỏi đây.

Vũ Thiên lặng lẽ bước đến, ngồi cạnh. Cả hai không nói gì. Ngoài cửa sổ, bóng đêm phủ kín sân trường từng đầy ắp tiếng cười.

---

Sáng hôm sau.

Khi Minh Triết lờ mờ tỉnh dậy, ánh sáng nhạt đầu tiên của buổi sớm đã len qua khe cửa sổ, rọi lên trần nhà lớp học.

Cậu nhăn mặt vì cổ đau ê ẩm. Ngủ ngồi suốt đêm trong tư thế dựa tường khiến cả người cứng đờ như gỗ mục. Minh Triết đưa tay xoa gáy, chầm chậm đứng dậy. Mỗi khớp xương như phát ra tiếng kêu răng rắc nặng nề.

Một buổi sáng khác thường. Không phải là tiếng chuông báo vào tiết, không phải là giọng thầy cô, mà là sự im lặng đáng sợ đến nghẹt thở.

Cạnh cửa lớp, hai bóng người thấp thoáng. Cậu nheo mắt nhìn – là Vũ Thiên và Thế Hào. Hai người đó đang nói chuyện, vẻ mặt nghiêm trọng. Dù chưa nghe rõ, nhưng linh cảm mách bảo với Minh Triết rằng họ đang bàn đến điều gì đó rất quan trọng.

Vũ Thiên quay đầu, thấy cậu đã thức. Cậu ta tiến lại gần, trên tay là một chai nước đã mở sẵn.

– "Cậu dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

– "Ngủ kiểu đó thì chẳng gọi là nghỉ ngơi được." – Minh Triết nhận lấy chai nước, tu một ngụm lớn. Cổ họng khô khốc như cháy.

– "Qua kia đi. Bọn tôi đang bàn chuyện rời khỏi trường."

Minh Triết khựng lại một giây, rồi gật đầu, bước theo. Trong đầu vẫn còn vương vất những hình ảnh đêm qua – tiếng khóc, tiếng gào, máu, và cả… sự bất lực.

Cậu đứng cạnh Vũ Thiên và Thế Hào, im lặng lắng nghe.

– "Đi đông người quá dễ thu hút sự chú ý của bọn chúng." – Thế Hào nói, mặt cau lại. – "Nếu định rời khỏi trường, phải chia nhóm nhỏ."

– "Tôi không đồng ý để ai bị bỏ lại." – Minh Triết lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc.

– "Nói thì hay đấy, nhưng cậu có tính nổi từng ngóc ngách từ đây ra ngoài chưa? Có đảm bảo không đứa nào hoảng loạn rồi la toáng lên không?" – Thế Hào bật cười khẩy, rồi liếc cậu. – "Mấy đứa lớp mình, không phải ai cũng giữ bình tĩnh như cậu đâu."

Minh Triết im lặng. Dù không muốn, cậu cũng không thể phủ nhận lời Thế Hào nói là thật. Một nửa lớp này nếu không khóc thì cũng run cầm cập. Chỉ một tiếng động lạ cũng đủ khiến họ ngã quỵ vì hoảng sợ.

Vũ Thiên xen vào, giọng trầm ổn:

– "Chúng ta không để ai lại phía sau, nhưng phải có kế hoạch rõ ràng. Lớp mình có bốn mươi người. Sẽ chia thành năm nhóm, mỗi nhóm 7–8 người. Ai nhà cùng hướng thì đi cùng nhau."

– "Còn thầy Trần thì sao?" – Minh Triết hỏi.

– "Thầy sẽ đi với một trong các nhóm. Tốt nhất là nhóm có sức khỏe và khả năng bảo vệ người lớn tuổi."

Minh Triết gật đầu. Nghe có lý.

Thế Hào khoanh tay, quay mặt sang bên, giọng nhạt nhẽo:

– "Làm nhanh đi. Tôi không có hứng đợi mấy đứa yếu bóng vía này tỉnh ngủ hết đâu."

Minh Triết liếc cậu ta, thở ra một hơi dài.

– "Cậu nhìn tôi làm gì?" – Thế Hào hừ lạnh.

– "Không có gì. Chỉ nghĩ chắc sau hôm nay… chẳng biết còn gặp lại nhau không."

Thế Hào cười khẩy:

– "Câu đó để nói với gái thì hợp hơn. Nói với tôi chỉ thấy... xui."

Minh Triết lắc đầu, bước đi. Cậu không muốn cãi nhau với cậu ta – không phải vì sợ, mà vì chẳng ích gì nữa. Thời điểm này,

mỗi giây còn lại có thể quyết định sống chết. Và cậu… đã quyết định rồi.

Dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng phải ra ngoài. Phải đi tìm em gái. Phải biết họ còn sống hay không.

Không ai đến cứu họ cả.

Chỉ còn lại họ — và lựa chọn đầu tiên cho sự sống.